Cô bé bán diêm

“Cô bé bán diêm” là câu chuyện cảm động về một bé gái nghèo, cô đơn trong đêm Giao Thừa, mơ đến hơi ấm và tình yêu thương khi quẹt từng que diêm để sưởi.

Câu chuyện “Cô bé bán diêm”

Vào một buổi tối cuối năm, trời rét buốt và gần như tối hẳn, tuyết rơi dày đặc. Trong cái giá lạnh và bóng tối ấy, một cô bé tội nghiệp đầu trần, chân đất lang thang trên đường phố. Thật ra, khi rời khỏi nhà, em có đi đôi dép của mẹ, nhưng nó quá rộng – rộng đến mức từng thuộc về mẹ em – và cô bé đã đánh rơi trong lúc chạy băng qua đường để tránh hai cỗ xe ngựa đang lao đến. Một chiếc thì không tìm lại được, chiếc còn lại thì bị một cậu bé nhặt mất, cậu ta bảo rằng sẽ giữ lại làm cái nôi cho con mình sau này.

Vậy là cô bé cứ thế đi chân trần, đôi chân nhỏ đỏ ửng và tím tái vì rét. Em mang theo một cái tạp dề cũ, trong đó đựng rất nhiều bao diêm, và cầm một bó diêm trên tay. Suốt cả ngày hôm đó không ai mua cho em dù chỉ một que diêm, cũng chẳng ai cho em một xu. Rét run lên vì đói và lạnh, em bước đi trong lặng lẽ; cô bé thật đáng thương, như hiện thân của sự khốn khổ. Tuyết rơi lất phất trên mái tóc dài màu vàng óng của em, những lọn tóc xoăn nhẹ buông xuống vai, nhưng cô bé chẳng để ý gì cả.

Ánh đèn rực rỡ chiếu ra từ mọi cửa sổ, và đâu đó thoảng hương thơm của món ngỗng quay – à phải rồi, hôm nay là đêm Giao Thừa. Cô bé nhớ ra điều đó. Trong một góc nhỏ giữa hai căn nhà, nơi một bức tường hơi nhô ra, cô ngồi xuống, thu mình lại. Em rút hai chân lên cho đỡ lạnh, nhưng không thể ngăn nổi cái rét buốt len vào da thịt. Em không dám về nhà, vì suốt ngày hôm đó không bán được que diêm nào, cũng không kiếm được đồng xu nào. Nếu về tay không, chắc chắn cha sẽ đánh. Mà ở nhà cũng lạnh lắm – họ chỉ có một mái nhà rách nát, gió thổi vù vù qua những lỗ thủng dù đã được bịt tạm bằng rơm rạ và giẻ rách.

Câu chuyện "Cô bé bán diêm"
Câu chuyện “Cô bé bán diêm”

Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé gần như tê cứng vì lạnh. “Nếu mình quẹt một que diêm, chắc sẽ thấy ấm hơn một chút,” em nghĩ. Thế là em rút một que diêm từ bó và quẹt vào tường – “xoẹt!” – que diêm cháy lên sáng rực. Ngọn lửa nhỏ vàng óng như ánh nến. Cô bé che tay để giữ ấm và ánh sáng ấy kỳ diệu biết bao! Em tưởng tượng mình đang ngồi trước một chiếc lò sưởi lớn bằng sắt, chân có đế đồng sáng loáng và những hoa văn trang trí tuyệt đẹp. Ngọn lửa bập bùng cháy rực, ấm áp đến mức cô bé duỗi chân ra để sưởi… Nhưng rồi – phụt! – ngọn lửa tắt, chiếc lò sưởi biến mất, và chỉ còn lại một que diêm cháy dở trong tay em.

Cô bé quẹt thêm một que nữa. Lần này, bức tường trước mặt bỗng trở nên trong suốt như tấm màn mỏng, và cô bé có thể nhìn thấy vào trong một căn phòng. Trên bàn phủ khăn trắng tinh là bộ đồ ăn sang trọng, và một con ngỗng quay đang tỏa khói nghi ngút, nhồi đầy táo và mận khô. Và kỳ diệu thay – con ngỗng bước ra khỏi đĩa, đi trên sàn nhà, trên người nó là con dao và cái nĩa cắm sẵn, và tiến về phía cô bé! Nhưng ngay lúc ấy, que diêm tắt lịm, và chỉ còn lại bức tường lạnh giá trước mặt em.

Cô bé vội quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này, em thấy mình đang ngồi dưới một cây thông Noel rực rỡ ánh sáng. Cây to hơn và lung linh hơn cả những gì cô từng thấy qua cửa kính nhà người giàu. Hàng ngàn ngọn nến cháy sáng trên các cành cây xanh mướt, và những bức tranh màu sắc rực rỡ, giống như tranh trưng bày ngoài cửa hàng, lấp lánh khắp nơi. Em vươn tay ra chạm vào những món quà, nhưng que diêm lại tắt. Những ánh nến Giáng Sinh bay lên cao mãi, cao mãi, cho đến khi chúng biến thành những vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Một ngôi sao rơi xuống, để lại vệt sáng dài. “Có người đang chết,” cô bé nghĩ, vì bà nội của em – người duy nhất từng yêu thương em, giờ đã khuất – từng nói rằng: “Khi sao rơi, là có một linh hồn đang bay lên trời gặp Chúa.”

Cô bé quẹt tiếp một que diêm, và trong ánh sáng lấp lánh, em thấy bà nội – hiền hậu, tỏa sáng và dịu dàng hơn bao giờ hết. “Bà ơi!” – cô bé gọi – “Hãy mang cháu theo với! Cháu biết khi que diêm tắt, bà cũng sẽ biến mất, giống như lò sưởi, con ngỗng quay và cây thông Noel lộng lẫy kia!”

"Cô bé bán diêm" - Truyện cổ Andersen
“Cô bé bán diêm” – Truyện cổ Andersen

Cô bé vội quẹt hết cả bó diêm còn lại, vì em không muốn mất bà. Những que diêm cháy sáng rực rỡ, ánh sáng rực hơn cả ánh mặt trời giữa trưa. Bà nội bỗng trở nên lớn hơn, đẹp hơn bao giờ hết. Bà ôm lấy cô bé trong vòng tay, rồi cả hai cùng bay lên trời, rực rỡ ánh sáng và hạnh phúc. Ở nơi ấy, không còn lạnh, không còn đói, không còn đau đớn – vì họ đã về với Chúa.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đầu tiên của năm mới vừa hé rạng, người ta thấy cô bé ngồi tựa vào bức tường, đôi má tái nhợt, môi mỉm cười. Em đã chết vì lạnh trong đêm Giao Thừa. Trên tay em vẫn còn cầm những que diêm – một bó đã cháy hết.

“Một cô bé đáng thương, cố sưởi ấm cho mình bằng những que diêm,” có người buồn bã nói. Nhưng không ai biết những điều kỳ diệu em đã thấy, cũng không ai biết em đã bước vào chốn vinh quang nào cùng với bà nội trong ngày đầu tiên của năm mới.

Câu chuyện “Cô bé bán diêm”
– Truyện cổ tích Andersen –

Ý nghĩa nhân văn sâu sắc trong truyện “Cô bé bán diêm” của Andersen

Truyện “Cô bé bán diêm” là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của nhà văn Đan Mạch Hans Christian Andersen. Dù chỉ là một câu chuyện ngắn, nhưng nó đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả ở mọi lứa tuổi bởi thông điệp đầy cảm xúc về tình thương, sự đồng cảm và khát vọng được yêu thương trong một thế giới lạnh lẽo.

1. Nỗi đau của cái nghèo và sự cô đơn tột cùng

Ngay từ những dòng đầu tiên, câu chuyện “Cô bé bán diêm” đưa người đọc vào bối cảnh rét buốt của đêm Giao Thừa. Nhân vật chính – một cô bé nghèo, đầu trần chân đất, cầm những bao diêm lang thang giữa phố xá lạnh giá – là hình ảnh tượng trưng cho những phận người nhỏ bé, bị lãng quên trong xã hội. Không ai để ý đến cô bé, không ai mua cho em một que diêm, cũng không ai cho em một lời hỏi han.

Tình trạng đói nghèo, bị bỏ rơi và sự thờ ơ của xã hội khiến cô bé trở thành hiện thân của nỗi cô đơn, nỗi buồn và cả sự bất lực của những con người yếu đuối trong xã hội khắc nghiệt.

2. Ánh sáng que diêm – ẩn dụ cho khát khao được yêu thương của cô bé bán diêm

Mỗi lần quẹt diêm, cô bé lại bước vào một thế giới ấm áp và hạnh phúc – nơi có lò sưởi, bàn ăn ngon, cây thông Noel lộng lẫy và cuối cùng là hình bóng người bà yêu dấu. Những ánh sáng ấy là biểu tượng cho hy vọng, cho niềm mơ ước giản dị nhưng đẹp đẽ về một cuộc sống có tình yêu thương và hơi ấm con người.

Trong truyện “Cô bé bán diêm”, những que diêm không chỉ là phương tiện kiếm sống mà còn là chiếc cầu nối giữa thực tại khắc nghiệt và thế giới mộng mơ nơi cô bé tìm thấy sự an ủi và yêu thương. Điều đó cho thấy khát vọng được sống, được yêu thương là điều tồn tại mãnh liệt ngay cả trong những tâm hồn bé nhỏ nhất.

3. Cái chết – kết thúc buồn nhưng giàu chất nhân văn

Cô bé cuối cùng đã lìa đời giữa giá lạnh. Nhưng Andersen không để lại cái kết chỉ là sự chết chóc. Ông dẫn dắt người đọc bước vào một cái kết thiêng liêng và đầy ánh sáng – nơi cô bé được bà nội ôm vào lòng, cùng bay lên trời, nơi không còn đau khổ, đói rét hay cô đơn.

Cái chết của cô bé không bi thảm mà lại đầy tính giải thoát, mang màu sắc tôn giáo và nhân văn. Nó khiến người đọc vừa đau lòng vừa cảm thấy ấm áp khi nghĩ rằng cô bé cuối cùng đã đến một nơi xứng đáng hơn với em.

4. Lời cảnh tỉnh về sự thờ ơ của xã hội hiện đại

Một trong những tầng ý nghĩa sâu sắc nhất của truyện “Cô bé bán diêm” là lời nhắc nhở về sự vô cảm của con người. Trong lúc mọi nhà đang ăn mừng năm mới, một cô bé đã chết lặng lẽ ngay trên đường phố. Không ai hay biết cô đã từng ước mơ điều gì, từng tưởng tượng ra những gì tươi đẹp nhất trong đời trước khi ra đi.

Andersen không lên án, nhưng ông để lại một câu chuyện khiến người đọc tự vấn: Chúng ta đã từng bỏ quên ai đó đang rất cần mình? Chúng ta đã vô tình đi qua nỗi đau của ai mà không biết?

Điều làm nên sức sống lâu dài của truyện “Cô bé bán diêm”

Dù đã ra đời hơn 150 năm, truyện “Cô bé bán diêm” vẫn giữ nguyên sức lay động. Không chỉ dành cho trẻ em, câu chuyện còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn con người hiện đại – nơi tình thương đang dần bị lãng quên trong guồng quay cuộc sống.

Đây không chỉ là một câu chuyện cảm động, mà còn là lời nhắn gửi nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: Hãy để ánh sáng từ trái tim soi rọi và sưởi ấm thế giới quanh ta.

💡 Bài học chính trong câu chuyện: Tác phẩm nhắc nhở chúng ta về sự đồng cảm, tình thương và lòng nhân ái trong một thế giới đầy lạnh lẽo và vô cảm. Hãy biết quan tâm đến những mảnh đời bé nhỏ xung quanh trước khi quá muộn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *